tác giả: Tammy To (Houston, TX)
Xem bài viết gốc tiếng Anh: 2013 Vovinam Master’s Conference
Ngày đến
Điều đầu tiên mà tôi và đồng đội cảm nhận sau khi bước chân ra khỏi khách sạn là thời tiết mát mẻ của tiểu bang Florida so với cái nóng ngột ngạt của Houston. Mặc dù giữa mùa hè, ánh sáng mặt trời không khắc nghiệt lắm và một làn gió thoảng liên tục chào đón chúng tôi trên từng bước trên đường đến nơi nhận xe hơi đã đặt thuê sẳn. Chúng tôi chưa bao giờ có được thời tiết như thế này ở Houston. Không bao lâu chúng tôi đã trở nên thoải mái với phong cảnh, làm quen với đường cao tốc quanh co và phong cách thân thiện hiếu khách của dân Florida. Trên đường đến Disney World nờm nợp nhà cửa dân cư, khu mua sắm, tiệm ăn uống, và những kho tàng mua sắm dành cho khách du lịch đến Orlando. Dù vậy chúng tôi đến đây vì một lý do hoàn toàn khác. Điểm đến chính của chúng tôi là Đại hội võ sư Vovinam năm 2013 và điểm dừng chân đầu tiên là nhà của Thầy Thọ.
Đến nơi, chúng tôi được chào đón bởi các võ sĩ đồng môn đến từ khắp trên toàn thế giới. Chủ nhân ngôi nhà chính là Võ sư Thọ vốn đang sở hữu một quán trà trân châu thành công nhất ở vùng Orlando này. Sân sau nới rộng gấp đôi diện tích, được xây thành một sân tập dành cho thầy và các môn sinh, được lót thảm xanh quen thuộc, túi luyện cước, và thậm chí có cả một giàn đu tay để tập thể lực. Phù hiệu “Vovinam Việt Võ Đạo” và biểu tượng môn phái được trang trí thật oai nghiêm trên vách tường ở hướng đông. Mặc dù Võ sư Thọ quán xuyến võ đường ở phía sau, người vợ đáng yêu của ông là xếp chỉ huy nhà bếp, liên tục dọn ra các món ăn truyền thống Việt Nam ngon tuyệt trong suốt chuyến thăm của chúng tôi.
Hai chàng trai với làn tóc nhộm vàng vẫy chào phái đoàn chúng tôi khi vừa bước vào phòng khách và chúng tôi đã vẫy tay đáp lễ làm quen. Họ đến từ Đức Quốc. Ngoài ra còn có các võ sĩ đến từ Washington, vùng trên của tiểu bang Florida, Boston, và thậm chí cả người Ý, mọi người đã vồn vả lần lượt chào đón chúng tôi. Một người nào đó giới thiệu chúng tôi: “Mọi người xem – đây là đại diện từ võ đường Vovinam Thăng Long từ Houston. Xin chào mừng.” Tất cả chúng tôi cúi mình nghiêm lễ nhau, mỉm cười chào nhau với bàn tay thép trên tim từ ái. Mặc dù đây là chỉ cuộc họp mặt lần đầu tiên, chúng tôi tất cả xem nhau như gia đình.
Tất cả sự chú ý trong nhà dành hết cho chúng tôi khiến chúng tôi cảm thấy dồn dập, nhưng không thể phủ nhận cảm giác lâng lâng thật thú vị này. Ý tưởng về tình huynh đệ Vovinam trải dài và bao trùm cả thế giới khiến tâm trí của tôi như nổ tung với vui sướng khó tả. Tôi tự nghĩ, “Có thật không? Có người thực sự theo đuổi Vovinam ở những nơi xa xôi như Đức và Ý chăng? Võ đạo và võ thuật của môn phái chúng ta đã lan đi xa thế thật sao?” Tôi không kịp suy nghĩ thêm nữa khi chúng tôi bước qua cánh cửa vào sân sau khi gặp phải cú sốc văn hóa từ Úc châu.
Phái đoàn Úc chào đón chúng tôi bằng tiếng Anh nặng âm hưởng địa phương và họ biểu lộ một sự hiếu kỳ chân tình. Suốt hai giờ sau đó chúng tôi trao đổi bài quyền, kỹ thuật, và thậm chí cả những từ ngữ tiếng Anh bản địa. “Ý cậu là gì khi bảo là “test” (thử nghiệm) hả? “, họ hỏi. Chúng tôi nói với họ từ vựng đó có nghĩa là một người nào đó được trắc nghiệm kỹ thuật để thăng lên trình độ đai tiếp theo. “Chúng tôi gọi đó là “grading” (chấm điểm)”, các bạn Úc trả lời. Thế rồi, những trải nghiệm tương tự như thế tiếp tục diễn ra suốt chuyến đi khi chúng tôi trao đổi, giải tích… và vô hình chung hình thức trao đổi học hỏi từ vựng này đã tạo nên một mối quan hệ bền chặt không thể phá vỡ giữa hai nhóm Houston và Úc châu.
Ngày Thi
Không khí ngày thi đầy ắp những căng thẳng. Tôi không cần thông thạo các ngôn ngữ cũng có thể nhận ra nỗi lo lắng của từng người. Tôi cảm nhận điều ấy trong không khí và đặc biệt nhìn thấy điều đó trên khuôn mặt của những người đang chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp diễn ra. Ôn luyện kỹ thuật dường như là một cách giúp làm vơi bớt đi sự căng thẳng vì vậy cảnh tượng sân sau trở nên sống động. Những võ sĩ Vovinam thuộc các cấp đai khác nhau nhể nhại mồ hôi và cả máu để ôn đòn thế. Tôi và một vài người khác chủ yếu chỉ quan sát cho đến khi buổi chấm thi bắt đầu. Giữa những người dự thi, tình đồng môn được thể hiện một cách thân thiết, thay vì cạnh tranh vị trí hàng đầu hay chiếm điểm cao, họ ủng hộ và cổ vũ cho từng huynh đệ qua những chặng của buổi thi. Khi ai đó ngập ngừng, họ lên tiếng khích lệ và động viên tinh thần. Tôi cho rằng đây là một vẻ đẹp riêng của Vovinam.
Ngày Đại Hội
Chương trình đại hội đầy ắp các tiết mục hội thảo để mọi người tham gia, vì vậy chúng tôi tận dụng cơ hội hiếm này có để học hỏi trực tiếp từ những bậc thầy giỏi nhất. Một trong những người quan trọng nhất, Mục sư Quang, con trai út của Sáng Tổ Nguyễn Lộc đã hiện diện chào đón chúng tôi và ông đặc biệt có tài thuyết trình trước công chúng rất tuyệt vời. Chúng tôi tham gia tất cả các tiết mục hội thảo, lắng nghe, đặt câu hỏi trong phần thảo luận, và hòa nhập với các phái đoàn khác trong giờ ăn trưa. Một số người thảo luận về kỹ thuật, trong khi một người khác nói về võ đạo, và tất cả diễn giả trình bày với một niềm đam mê mãnh liệt. “Điều quan trọng không phải là đai đẳng, ” Thầy Khôi tử Úc nhắc nhở chúng tôi, “nhưng chính là sự áp dụng những gì bạn học được. Điều quan trọng nhất là làm thế nào để luôn giữ trái tim của bạn trong sáng.”
Mỗi đêm trong những ngày ở Orlando đều kết thúc bằng một buổi ăn chung tại nhà hàng trong vùng. Chúng tôi treo biểu ngữ lớn lên tường và thay phiên nhau lên sân khấu để chia sẻ cảm nghĩ. Nhiều người cho rằng không những chúng ta may mắn có cơ hội tham gia đại hội đáng nhớ này, mà còn có dịp bày tỏ sự trân trọng dành cho nhau. Từng nhóm hát hò tưng bừng và thức ăn cùng bánh trái tràn trề. Ngoài việc tập luyện Vovinam chuyên cần, chúng tôi còn rất giỏi trong một môn khác là ăn uống. Các dĩa thức ăn được dọn lên dồn dập như những đợt sóng, chúng tôi thưởng thức tất cả mọi thứ, từ cá kho tộ, thịt bò kho, mì xào tổ yến… Mặc dù tất cả các món đều ngon, nhưng không sao sánh bằng tài nấu nướng của cô Ánh vợ thầy Thọ.
Ngày cuối cùng
Không có gì sánh được với luồng điện hồi hợp và phấn khích khi kết quả cuộc thi lên đai được công bố. Tôi nhận ra sự háo hức chung của mọi người trong từng những sự kiện nhỏ bé – từ bộ phục được xếp một cách cẩn thận, một xấp chứng chỉ đẳng cấp với tên thí sinh viết nắn nót bằng tay trên giấy, và mức độ hình chụp ồ ạt. Máy ảnh nhấp nháy như không hề ngớt từ lúc bài phát biểu khai mạc cho đến cao điểm là lễ thăng đai. Tôi cảm thấy rất vui vì một lần nữa nhận thấy tất cả các võ sĩ được thăng đai nhận được sự cổ vũ và chúc mừng nhiệt tình của đồng môn; sự thành công của một người là sự thành công của tất cả mọi người. Giống như một đại hội dành cho siêu sao vậy, sau đó họ giành nhau chụp hình chung với từng người và với các nhóm bạn.
Bữa ăn tối hôm đó đặc biệt sống động vì tất cả mọi người tham gia ca hát, trò chuyện, kết nối, và sinh hoạt. Còn nhiếp ảnh thì triền miên không ngừng. Tôi đi lạc vào nhóm Úc châu, ngồi chung bàn với những người bạn mới quen và đây sự khởi đầu của một mối quan hệ bền chặt không thể phân ly. Sau nhiều phần phát biểu bày tỏ lòng biết ơn và tưởng thưởng cho những cá nhân xứng đáng, một làn sóng buồn vui lẫn lộn của phút biệt ly tuôn chảy qua luồng suy tư của mọi người. Tôi cảm thấy ngày cuối cùng đã đến quá sớm. Số điện thoại và email được trao tay và họ hứa hẹn sẽ giữ liên lạc. “Thật tuyệt vời được gặp bạn! ” là câu được trao nhau quen thuộc như bản nhạc chính trong đêm nay. Chúng tôi ôm ghì anh chị em mới của chúng tôi và vỗ vai chúc nhau với niềm tự hào khó tả.
Chúng ta sẽ luôn luôn hỗ trợ lẫn nhau, không còn ranh giới quốc gia, trình độ đai đẳng, hay màu da nữa!
Chúng ta là Vovinam Việt Võ Đạo!
Chúng ta là gia đình!